Luật sư Khánh Huỳnh sinh sống tại Hoa Kỳ chia sẻ bài viết nhân ngày “Nhà giáo Việt Nam”:
Ngày 20-11, tôi nghĩ lại đi dạy. Tôi có một cái nhìn rất đặc biệt về nghề này: Bố mẹ tôi đều là giáo viên, nhưng tôi không xuất thân trong gia đình.
Tất nhiên, cả hai đều rất thích nghề này. Kể từ khi bắt đầu làm giáo viên vào cuối những năm 1970, cha mẹ tôi đã trải qua thời kỳ nhiều đồng nghiệp ngừng quản lý thị trường. Bố mẹ tôi không cam chịu mà phải quản chợ. Họ mở một cái cống, ai dạy, ai dạy. Tôi là một đứa trẻ lớn và mới học để làm việc trong cửa hàng này.
Khi tôi ở nhà, tôi biết rằng bố mẹ tôi chưa bao giờ nhận phong bì vì không ai đưa nó cho tôi. . Hai giáo sư của một trường cao đẳng và một trường đại học tỉnh, học sinh đều từ học khu đến trường, rất nghèo, nhiều người còn không có ăn sáng chứ đừng nói là phong bì. Đúng. Bao giờ cũng vậy: những chùm nhãn, chùm bưởi, hàng chục quả cam, tất cả các loại cây đều do học sinh làm vườn trồng tại chỗ. Tôi luôn nhận được một số món ăn trong số này, vì vậy tôi biết rõ về anh ta. Những thứ này không có giá trị cao, học sinh mang từ quê lên mà không lấy được.
>> “Tôi không thể làm trống phong bì với mức lương thấp”
Mẹ Ma bắt đầu hoan nghênh phong bì vào những năm 2000. Lúc đó, tôi và anh trai đang đi du học. Mẹ tôi góa vợ chỉ ở nhà lo tiền lương, tiền thuê nhà. Nói chung là không cần lo lắng. Phong bì này đủ lớn, nhưng không quá lớn. Mẹ tôi nhận được cuốn sách này từ một nhóm … giáo viên. ——Mẹ tôi dạy trong một trường giáo dục. Các khóa đào tạo thêm cho giáo viên đại học thường được tổ chức vào mùa hè. Mẹ tôi được chỉ định dạy khóa học này. Tôi chỉ biết rằng những giáo viên này sẽ ra ngoài thăm mẹ tôi và mời họ đi ăn tối. Sau đó, khi bạn ôn thi, lớp sẽ thu một phong bì. Mẹ tôi mặt mày xám xịt khắp nơi, mẹ tiễn bạn ấy về lớp và nói bạn làm bài rất tốt, sao phải lo lắng về việc đi thi?
Những thứ trong phong bì này thực sự rất đắng. Mẹ tôi lúc đó không cần tiền nên đây không phải là một câu hỏi từ chối. Sở dĩ tôi đau khổ là vì tôi nhớ hồi nhỏ nhà nghèo ham ăn kẹo, khi học cấp 1 tôi phải mặc chiếc áo cũ của người anh họ để lại. Nếu mẹ tôi ở trong hoàn cảnh này thì chiếc phong bì này sẽ như thế nào? Tôi không dám nghĩ về điều đó, vì tôi biết rằng trong giả thuyết đau đớn này, đây không chỉ là vấn đề của riêng mẹ tôi. Đây là vấn đề nan giải của nhiều giáo viên xưa và nay.
Người ta nói nghề dạy học là nghề cao quý nên đừng nghĩ đến tiền. Nghề y cũng cao quý lắm mà thu nhập lại rất cao, nhiều người ngày đêm quyết tâm ôn luyện tiền sử, thậm chí vượt qua bài kiểm tra nào đó với điểm ba trọn vẹn. Nó không phải là một nghề dạy học, xuất phát điểm của giáo dục là 3 năm 9 môn, nghe có vẻ đau đớn. Tôi cảm thấy tiếc cho hai từ cao quý này, chúng đã bị hiểu lầm. – Quý tộc không có nghĩa là nghèo. Trong quá khứ, từ “giàu” được dùng với “sang” và từ “nghèo” được dùng với từ “lỏng lẻo”. Tất nhiên là sen gần đất mà chẳng có mùi, vì vậy, những người thầy không phải là sen thì khi bụng đói mới cao quý và trẻ con đói bệnh mới nên cao quý. Phương Tây thực ra hơi “nghèo”. Giáo viên giáo dục đại học không có, nhưng giáo viên trung học cơ sở thì có. So với những người có cùng trình độ học vấn, “nghèo” thực ra chỉ là những người nghèo, còn những người khác cũng ở giữa xã hội, dù người nghèo ở mức trung bình. Vì vậy, thầy cô phương Tây cũng được kính trọng và họ cũng được tặng quà, nhưng những thứ tượng trưng không có giá trị cao, tất nhiên là không có phong bì.
>> “Phong bì hủy hoại nghề dạy học”
Vì vậy, họ có thể thản nhiên nhận quà, tặng hoa dù có hàng chục chiếc cốc sứ có dòng chữ “Cô giáo tuyệt vời nhất thế giới” . Những yếu tố này thực chất chỉ là sự chân thành, tượng trưng cho tình cảm của học sinh và phụ huynh. Họ không phải nghĩ về phong bì, và cha mẹ họ không phải tranh giành phong bì, tất cả chỉ vì lương của họ đủ sống. -Giáo viên ở Việt Nam thì khác. Tiền công eo hẹp sản xuất bao bì. Có thể nhiều phụ huynh sẽ đưa cho họ những phong bì thật vì họ cảm thấy không công bằng với những giáo viên được trả lương thấp. Nhưng sức mạnh của đồng tiền thật kỳ lạ. Anh kéo theo những phụ huynh khác cũng đang rất sợ hãi vào phong bì. Nó đưa phụ huynh nghèo đến tâm điểm của phong bì, đến giáo viên nhìn thấy phong bì, và làm tổn thương giáo viên vì họ không nhận phong bì.
Nên dọn phong bì để mọi người được chung vui với nhau để các bạn nói về những bậc cao nhân trong ngành này trong ngày 20/11 thay vì dành nhiều thời gian cho cá.Tôi gói lại nhưng ai có thể trút bỏ phong bì, tôi chỉ có thể nói rằng đó không phải là tôi, có lẽ không phải bạn.
Khanh Huynh
>> Bài này không nhất thiết phải trùng với VnExpress. Lượt xem trên mạng. Xuất bản tại đây.