Ở quê tôi có đứa cháu sinh năm 2002, học thức không cao nhưng cũng không tệ. Ba năm trước, mẹ tôi đột ngột qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Bố tôi làm thêm vào ban đêm, vì vậy bà ngoại phải ở với ông để bà nấu ăn cho bố và các em. Vì căn nhà không có bàn tay yêu thương của mẹ vợ nên việc học hành của cháu sa sút hẳn. Cha tôi đã không về nhà trong một vài đêm.
Nó nghiện game, không chịu đi học, đùa thôi. Rồi mọi thứ sẽ đến, và tôi đã thất bại trong năm công thứ 10. Có hai lựa chọn để đến đây: Hoặc đi học ở một trường tư thục ngoài thị trấn, hoặc theo cha làm công nhân. Mọi người mà họ tin tưởng sẽ được khuyến khích, tư vấn, giúp đỡ và sở hữu tiền bạc và năng lượng. Nó truyền cảm hứng cho tinh thần của cha và con trai và khuyến khích những đứa trẻ muốn làm việc chăm chỉ để tốt nghiệp trung học và dũng cảm. Cô vừa tốt nghiệp và đang theo học tại một trường cơ khí tại TP.HCM.
Tuy nhiên, trên đời cũng có nhiều hoàn cảnh không may mắn như anh họ tôi. Cứ ngỡ câu chuyện cậu bé Kamo bị vợ chồng bên đầm tôm bạo hành dã man đã thức tỉnh nhiều người, nhưng có khi cháu bé bị đánh và tỏ ra bạo lực khiến nhiều người không khỏi bồi hồi. Tôi rất xin lỗi.
Hôm qua có một câu chuyện thế này: Mẹ mất sớm, bố bị bệnh tâm thần, cậu bé 14 tuổi Trương Quang Duy bỏ học theo anh chị em phụ hồ ở quán bánh xèo ở Bắc Ninh. Đến mức phải trốn thoát. Hoàn cảnh bé trai bị đánh khiến dư luận phẫn nộ. Bà chủ khai với nhà chức trách rằng cô đánh bại Duy vì anh ta “lười lao động, ở bẩn và vụng về”.
Cậu bé mất mẹ lúc 5 tuổi-không thể vượt qua. Để tưởng nhớ đến khuôn mặt của người mẹ, người cha bị bệnh tâm thần phân liệt, nếu một người anh trai phải lưu vong, điều này quả thực khác với những đứa trẻ cùng tuổi trong hoàn cảnh bình thường.
Ở tuổi đó, mọi đứa trẻ đều vui hơn. Ham học. Tôi đã không nhận ra điều gì tốt và xấu cho mình. Tuy nhiên, nếu có sự rèn luyện và bền bỉ của bố mẹ thì nơi tôi đến hàng ngày nên là trường học, không nên vì học kém mà phải đi bán bánh xèo kiếm tiền.
Vì vậy, để chứng thực việc hành hung một cậu bé 14 tuổi vì thói lười biếng, ăn uống bẩn thỉu và vụng về của chủ quán, đây chỉ là lời xin lỗi vì sự hung hãn của cậu ta. Tôi muốn biết nếu chủ quán đã đánh cậu bé, có ai biết không? Nếu thực khách không biết, hàng xóm có nên biết không?
Mỗi người có một hoàn cảnh và số phận khác nhau. Lòng nhân ái và sự sẻ chia giữa con người với nhau khiến xã hội này hoạt động. Nhưng đôi khi người lớn của chúng ta lại bỏ qua những số phận và hoàn cảnh đáng thương ấy, đã vô tình cuốn những đứa trẻ mồ côi vào bao sóng gió.
– Tôi chợt nghĩ đến lời mở đầu truyện ngắn “Bóng sau” của nhà văn Nga Lev. Tolstoy: “Con người không thể tự mình hiểu được đâu là tốt, đâu là xấu. Mọi thứ đều phụ thuộc vào môi trường xã hội mà phụ thuộc vào môi trường. Xã hội đang ăn mòn …” .
TuấnLương
>> Bài viết này không Phải phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Hãy đăng ở đây.