Bơ Khanh, sống tại Mỹ, chia sẻ bài viết về lịch sử gạo Việt Nam gặp khó trên thị trường quốc tế vì chưa có mã QR:
Mã QR thực chất chỉ là mã dùng máy quét . Dẫn đến nguồn thông tin sản phẩm. Thông tin thường bao gồm nhà sản xuất, địa điểm sản xuất, ngày sản xuất, ngày hết hạn, kết quả phân tích dư lượng vi chất dinh dưỡng (nếu có), số lô, v.v. Tôi đã sử dụng mã NFC (Giao tiếp trường gần).
>> Trồng lúa “nhà thầu phụ”
trước khi tôi có thời gian làm việc trong nhà máy hóa chất. Công việc của nhà máy là sản xuất hóa chất điện tử, còn công việc của tôi là phát triển quy trình sản xuất các sản phẩm mới. Tất cả hệ thống sản xuất của nhà máy đều được quản lý bằng phần mềm. Nguyên liệu nhập khẩu sẽ được đưa vào phần mềm, qua thăm quan sẽ biết được công ty hiện có bao nhiêu loại sản phẩm và loại nào. Bất kể sản phẩm nào được sản xuất, thông tin về số lượng, địa điểm và kiểm soát chất lượng cần được nhập. Đối với bao bì, bạn phải nhập thông tin về số lượng sản phẩm đóng gói, ngày đóng gói, hạn sử dụng. Rốt cuộc, nó là phần mềm này có thể làm cho thương hiệu nổi bật giữa tất cả các loại thông tin. Tất nhiên là có mã QR trên đó.
Phần mềm không rẻ. Người dùng phải trả tới hàng nghìn đô la mỗi năm. Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng mọi thứ đều dễ sử dụng và hiệu quả. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến phần mềm SAP này, tôi thường nghĩ nó thật rắc rối và những vấn đề kỹ thuật tôi phải làm còn khó hơn nhiều.
Nhưng sau khi phản ánh, tôi hiểu tại sao gạo Việt Nam không có mã QR? Quá trình sản xuất phải ghi thông tin ngay từ đầu, khi nhập kho cũng phải có thông tin, đóng gói bao bì mới bán được. Điều này có thể được thực hiện trong toàn bộ quá trình từ gieo hạt đến đóng gói, hoặc là một phần của quá trình sản xuất. Nhưng nông dân không được sử dụng phần mềm lưu trữ thông tin. Thật khó hiểu tại sao người dân lại mua gạo, đóng gói và xuất khẩu.
Ngay cả khi người nông dân không lưu thông tin, liệu anh ta có thu thập và lưu trữ nó không? Sau đó đưa vào phần mềm mã hóa và tạo mã QR, rồi đóng gói trên bao bì sản phẩm có khó không? Trên các chai nước mắm trên kệ hàng của Mỹ vẫn có mã QR.
>> “Một công việc lúa gạo chỉ có thể kiếm được 1,5 triệu đồng sau 3 tháng.”
Tôi đã xem chai nước mắm Phú Quốc Nhĩ ngon thật trong bếp nhà mình. Cho thêm ít ớt sừng và nước mắm để ăn canh chua, mình chấm nước mắm này thôi. Nơi sản xuất là … Hồng Kông, và thông tin trên nhãn là tiếng Trung và tiếng Việt. Thành phần trong sản phẩm là ép lấy nước từ tai, thêm nước và một thứ gì đó. Nói trắng ra, các “nhà sản xuất” Hồng Kông đến đảo Phú Quốc mua nước mắm, định dạng lại, dán nhãn (có mã QR) rồi xuất khẩu sang Mỹ. Tôi có nước mắm phù hợp ở quê hương của mình. Các nhà sản xuất của Hồng Kông rất giàu. Nông dân Việt Nam có gì?
Một câu chuyện khác về cái gọi là “giá trọn gói”. “Ở Giải bóng rổ quốc gia Mỹ, có một cầu thủ đến từ Hy Lạp. Anh ấy gốc Nigeria. Ở Hy Lạp, một gia đình rất nghèo được các thợ săn tài năng phát hiện. Họ mời anh ấy tham gia hoạt động” nháp “NBA để chọn người mới. Khi những người đại diện cầu thủ đón anh tại sân bay và đưa anh đi sự kiện, họ nhìn người đàn ông nước lớn và hét lên: “Anh có suit không? “Rồi có trò chơi tìm quần áo cho một người đàn ông cao 2m, và đưa anh ta vào trận cho đúng giờ.
Nông sản Việt Nam có thể đau như cầu thủ Hy Lạp. Tuy chất lượng cao nhưng bao bì không đúng quy cách, nhưng có cái khác Một bên tham gia có đại diện muốn tham gia tranh tụng, nông sản Việt Nam có nên “tham gia” vào vụ kiện như vậy không?
>> “Nông dân sở hữu dưới 10 ha đất sẽ giàu lên”
Tôi nghe nói Nhiều người chỉ trích, họ không so sánh Hoa Kỳ với Việt Nam, nhưng nếu bạn muốn bán hàng cho Hoa Kỳ, thì bạn phải phản đối Hoa Kỳ, hoặc bạn không phản đối ai? Câu chuyện về mã QR, họ nhún vai bỏ đi. Nhiều khi người ta cười lắc đầu, nói chung muốn ra sân thì phải có áo, không có chỗ cho người không có áo tham gia các trận bóng quốc tế, nghèo nàn lạc hậu không bao giờ là lý do vì sân chơi quốc tế không phù hợp. Những người không có tiền cũng không có tiền.
Khanh Huynh
>> Bài viết này không nhất thiết trùng với quan điểm của VnExpress … net. Đăng tại đây.